Mối quan hệ giữa cá nhân với cộng đồng
Từ lúc xã hội loài tín đồ hình thành và phát triển, mối quan hệ giữa các nhân cùng tập thể luôn luôn được chú trọng và đề cao. Có cá nhân mới tất cả tập thể với ngược lại, tập thể có tác dụng điểm tựa để mỗi cá thể tồn tại với phát triển. Đây cũng là 1 trong những chủ đề rất thú vị trong dạng văn nghị luận dành riêng cho học sinh phổ thông. Mời chúng ta tham khảo một số bài văn nghị luận về cá thể và bằng hữu hay nhất nhưng mà gioitre10x.com sẽ tổng đúng theo trong bài viết dưới đây để hiểu rõ hơn về ngôn từ này.
Bạn đang xem: Mối quan hệ giữa cá nhân với cộng đồng
1 4
1 4
Đã ai từng một lần đọc đông đảo lời thơ đấy giục giã ở trong phòng thơ Nazim Hikmet "Nếu tôi không đốt lửa; nếu anh không đốt lửa; Nếu chúng ta không đốt lửa; thì làm sao Bóng buổi tối sẽ đổi mới Ánh sáng!". Bóng tối sẽ rã đi và tia nắng sẽ ngập tràn nếu anh hành động, tôi hành vi và họ cùng hành động.
Trong loại ánh sáng rạng ngời xua rã bóng buổi tối ấy có ánh nắng của tôi, của anh ý và của toàn bộ chúng ta. Với hôm nay, nhà thơ Tố Hữu đang mượn tiếng ru nhẹ êm của bà bầu qua bài xích thơ "Tiếng ru" của mình, một lần tiếp nữa gợi cho bọn họ hiểu thêm về mối quan hệ giữa cá nhân và tập thể, buôn bản hội, thân một bé người với tất cả người. Một ngôi sao sáng không tạo ra sự bầu trời tối rực sáng. Một bông lúa chín chẳng tạo nên sự mùa đá quý bội thu. Một nhỏ người nhỏ bé đáng kể gì trong cõi nhân gian rộng lớn. Đất thấp tuy nhiên nhờ tất cả đất nhưng mà núi bắt đầu cao. Sông nhỏ thế thôi tuy nhiên nhờ sông mà biển lớn mới mênh mông đến vậy.
Một cá thể bé nhỏ sẽ ko là gì cả so với một cộng đồng to lớn. Tuy vậy ngược lại, phần nhiều gì mập lao, béo tốt lại được tạo cho từ đông đảo điều hết sức nhỏ tuổi bé cơ mà thôi. Sống trên đời, người nào cũng mong ý muốn mình được biểu thị và khẳng định bản thân, phần cá nhân của mình. Đó là hy vọng ước thoải mái và tự nhiên và chính đáng. Phần riêng rẽ ấy được bộc lộ ở hồ hết khát khao, hoài bão của phiên bản thân là niềm ao ước mỏi bản thân phải tất cả vị trí nào đó trong mắt đầy đủ người. Phần cá thể bé nhỏ của mọi cá nhân ấy cần phải thể hiện, được khẳng định, được tôn trọng cùng ghi nhận.
Chính "cái tôi" ấy tạo nên giá trị và phiên bản sắc của mỗi cá nhân trong cùng đồng, làm cá thể đó không xẩy ra hòa tan, ko lẫn vào fan khác. Tôi yêu hầu hết vạt nắng và nóng trải lâu năm trên cánh đồng chén bát ngát, yêu hồ hết triền đê xanh thơm mùi cỏ non. Còn bạn, chúng ta yêu những ánh sáng của đèn màu tỏa nắng của thành phố hoa lệ về đêm, yêu hầu như tòa bên chọc trời nguy nga, tráng lệ. Tôi và bạn có hầu như tình yêu không giống nhau, ý kiến sống không giống nhau, và chính vì sự khác nhau ấy đã tạo nên sự "cái tôi" riêng biệt của mỗi cá nhân chúng ta. Phần tôi ấy được thể hiện bởi nhiều cách: bằng sự yêu thương, bằng những nỗ lực, cố gắng học tập, lao động hay chỉ dễ dàng là những sở thích riêng của chúng ta mà thôi.
Ở từng thời kì, ta hầu như thấy sự mở ra của những cá thể vĩ đại, xuất sắc. Bằng năng lực của mình, họ đang đóng góp tương đối nhiều cho cộng đồng, xã hội. Họ có thể là phần đa nhà khoa học, bởi những phát minh của minh mang đến sự phát triển cho cuộc sống của quả đât như Đác-uvn, Marie Curie… Họ rất có thể là phần nhiều nhà cách mạng, bằng sự nghiệp chủ yếu trị của chính bản thân mình mà đưa về hòa bình cho tất cả một dân tộc, một đất nước như bác Hồ – vị lãnh tụ to tướng của dân tộc vn ta.
Nhưng dù cá thể có hoàn thiện, có to đùng vĩ đại cho đâu đi chăng nữa nhưng cũng biến thành không là gì so với sức khỏe của cả một dân tộc. Cá thể ấy khác nào một hạt mèo với một sa mạc một giọt nước với một hải dương rộng lớn, một thân cây giữa mênh mông rừng xanh… không đủ một hạt cat sa mạc vẫn tiếp tục mênh mông; mất đi một giọt nước thì đại dương vẫn tiếp tục bao la, không đủ một nhành hoa thì mùa xuân vẫn cứ muôn phần rực rỡ… Một vĩ nhân, một anh hùng làm sao làm nên sự nghiệp lớn nếu không tồn tại sự kề vai góp sức của phần đông người. Một cá nhân bé bé dại làm sao tạo ra sự nghiệp lớn tưởng khi chỉ làm 1 mình mình. Ta phải ghi nhận rằng cùng rất ta, ở kề bên ta còn tồn tại sự thông thường tay góp sức cùng ta tạo nên sự việc lớn.
Xem thêm: Bốc Bài Để Xem Bói Khi Nào Có Người Yêu Tương Lai Trong Hoàn Cảnh Nào
Nhìn lại lịch sử hào hùng chiến đấu hào hùng của dân tộc, ta thấy rằng chính vì ta có thể dệt yêu cầu những trang sử vẻ vang, ta tất cả thể can đảm chiến đấu giành win lợi, đem đến hòa bình, thoải mái cho dân tộc bản địa được do sự đồng lòng, đoàn kết của nhân dân. Chính những cá nhân nhỏ tuổi bé, riêng biệt lẻ đã hình thành một sức khỏe tập thể vô cùng béo lao, rất có thể quét sạch sẽ quân thù. Hay hình tượng người anh hùng Thánh Gióng, nhờ bao gồm cơm áo của bà nhỏ làng xóm mà Gióng vươn vai biến tráng sĩ, xông pha trận mạc làm tan giặc ngoại xâm. Mẫu ấy đã được thần thoại hóa, thực ra đó chính là tinh thần đoàn kết của quần chúng. # đồng lòng phòng giặc.
Qua đó, ta thấy sự từ tốn nhìn nhận, reviews vai trò của mỗi cá thể trong cộng đồng quan trọng biết bao. Biết là gắng nhưng họ cũng đừng vày mỗi cá thể vô cùng nhỏ dại bé mà quên đi sự góp phần của phiên bản thân để tạo cho cộng đồng, họ đừng chỉ biết thưởng thức những góp phần của tín đồ khác mà làm mờ nhạt đi sứ mệnh của mình, có tác dụng mình trở nên gánh nặng cho người khác, đến cộng đồng, buôn bản hội. Do lẽ tất cả mọi thứ to con đều được ra đời từ phần lớn gì bé nhỏ tuổi nhất.
Một hạt cát bé nhỏ tuổi thật nhưng lại nếu không tồn tại những hạt mèo kia thì làm cái gi sa mạc rộng lớn đến vậy. Một giọt nước không là gì nhưng biển lớn làm sao bao la khi không thể những giọt nước ấy. Bởi vậy, ta hoàn toàn có thể thấy cá nhân là một nhân tố quan trọng, là cửa hàng để sinh ra nên xã hội tập thể. Để những cá nhân có thể đóng hiến đâng mình vào phần tầm thường to lớn, họ không được quyền quên đi những đóng góp của họ. Vì biết đâu nỗi bi tráng bị quên béng sẽ làm giảm sút nhiệt huyết trao tặng kèm của họ, mặc dù cho những đóng góp kia cho đi chưa hẳn mục đích là được trao về.
Như những người dân lính tuổi còn vô cùng trẻ đã mang lại đi tuổi xuân, đến đi xương máu của bản thân vì một chiếc chung lớn lớn. Hay những người dân mẹ Việt Nam anh hùng đã góp sức từng củ khoai, chén bát gạo cho những chiến sĩ, góp phần cả những người con ưu tú của bản thân mình để rồi âm thầm khóc nghẹn trong lặng lẽ âm thầm khi xuất xắc tin các anh hi sinh, các anh ko về. Những mẹ đã hi sinh hạnh phúc riêng của bản thân mình vì cộng đồng, do tập thể to béo kia. Phần đa con tín đồ ấy bọn họ đã đến đi mà bao gồm nề hà chi. Chúng ta hi sinh cái phần cá thể bé nhỏ tuổi của mình đâu chỉ vì huy chương, vày chiến công. Bọn họ ra đi nhưng mà không yêu cầu đền đáp lại.
Nhưng tấm lòng biết đồng cảm, những niềm cảm thông share của bọn họ sẽ làm cho họ vui hơn siêu nhiều, sẽ giúp đỡ họ cảm thấy êm ấm mà thân thiện hơn trong trao tặng. Bọn họ cũng tránh việc đóng hiến đâng mình cơ mà lại yên cầu một sự công nhận thật hợp lý với công tích mà mình bỏ ra. Vị đó thực chất chỉ là một cuộc hội đàm chứ không hẳn cho đi vị cộng đồng. Vị vậy, bọn họ phải tất cả quan niệm: mình bởi vì mọi người, mọi người mình. Bọn họ cho đi thì ta sẽ được trao về. Dù cho có lớn hay không thì sự thừa nhận về ấy vẫn luôn có ý nghĩa. đơn vị thơ Thanh Hải đã và đang từng cân nhắc về triết lí này trong cuộc đời sáng tác văn chương của ông:
"Ta là nhỏ chim hót
Ta là 1 trong cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến…”
.
Ông muốn làm một chú chim để dâng đến đời giờ hót, hy vọng làm một nhành hoa điểm tô thêm nhan sắc hương đến cuộc sống, một nốt nhạc trầm để lại cho những người nghe các dư âm xao xuyến. Và ông gọi đó là "Mùa xuân nho nhỏ" của mình. Khát khao của ông, ước mong mỏi được cống hiến hết sức mình của ông cho cộng đồng mặc dù nhỏ dại bé cơ mà nó xứng đáng quý biết bao. Ông chỉ mong được là góc bé dại của ngày xuân vì ông biết rằng ngày xuân lớn kia, ngày xuân của thiên nhiên, của đất nước. Từ ngày xuân bé nhỏ ấy, ta mới thấy mong muốn góp sức lúc như thế nào nó cũng xứng đáng quý, dù đóng góp nhỏ dại bé hay kếch xù thì nó cũng có ý nghĩa vô cùng. Ta cùng tôi, cá nhân và cộng đồng… vớ cả đã tạo nên mối tình dục mật thiết trong những điều bé nhỏ và phần đông thứ to đùng trong cuộc sống.
Đó đó là triết lí sinh sống vô cùng đúng chuẩn mà con người đúc kết được trường đoản cú những thực tiễn cuộc sống. Giờ ru giản dị, mượt mà, êm ả nhưng ẩn chứa trong nó là bài học lớn lao. Với tiếng ru đấy vẫn luôn sát cánh đồng hành trong hành trang cuộc đời của bọn chúng , từ thuở nhỏ xíu cho cho đến khi trưởng thành, góp ta nhận thức được mối quan hệ giữa cá thể và xã hội trong cuộc sống, dạy ta biết đóng góp, biết cho đi làm cho những bông hoa, những bài ca, hầu hết mùa xuân tỏa nắng rực rỡ cho đời, fan và cho cả chính bọn chúng ta.